Mọi người trầm mặc một trận, sắc mặt Nam Cung Phi Yến khó coi mà nói với tôi, Tân Nhã cũng giống như tôi, cũng đã hôn mê mấy ngày.
Nàng nói cho tôi, ở ban đêm cái ngày mà tôi xảy ra chuyện, sau khi vài người đem tôi mang về tới thì phát hiện Tân Nhã té xỉu ở ngoài cửa, vội vàng đem nàng cứu trở về xem xét một phen, thế mà nàng cũng mất đi hồn phách.
Tôi tức khắc chấn động, mất đi hồn phách, đây ý nói chính là mất hồn, nhưng mà lúc tôi rời khỏi thì nàng vẫn đang còn bình yên, chẳng lẽ sau đó có chuyện gì xảy ra hay sao?
Nam Cung Phi Yến nói, tình huống của Tân Nhã hoàn toàn bất đồng với tôi, tôi chỉ là hồn phách cùng thân thể chia lìa, nhưng đó là hồn phách hoàn chỉnh. Mà Tân Nhã lại là hồn phách đều tản mất, sau khi cứu nàng thì Thiệu Bồi Nhất phí sức lực mấy ngày, cũng chỉ gọi trở về một hồn một phách của nàng còn những hồn phách khác không biết bay tới nơi nào rồi.
Tôi nghe tin tức như thế quả thực giống như ngũ lôi oanh đỉnh, hồn phách tản mất, vậy ý nghĩa người này từ đây không thể nào tỉnh lại, cho dù còn có một hồn một phách, như thế thì chẳng khác nào là người thực vật.
Tại sao lại như vậy?
Không ai có thể giải thích vấn đề này, lúc bọn họ trở về thì đã như vậy rồi, Thiệu Bồi Nhất nói, từ tình huống lúc đó có thể thấy, Tân Nhã hẳn là đang muốn ra cửa, hơn nữa đi rất vội vàng, ngay cả một số vật tùy thân cũng không mang theo.
Cuối cùng tôi cũng ngồi không yên, lập tức hỏi Tân Nhã ở đâu, Nam Cung Phi Yến nhún nhún vai nói, thì ở cái chỗ căn nhà kia, có Tư Đồ tiên sinh đang ở đó chăm sóc.
Tôi biết chỗ nàng nói chính là nơi nào, nhảy xuống giường liền đi thẳng đến cái phòng kia, kỳ thật lúc này lòng tôi đã mơ hồ đoán được một ít, rất có thể là sau khi tôi đi rồi thì Tân Nhã dự kiến được chuyện nào đó không tốt, nàng vội vã ra cửa, chắc chắn là muốn cho tôi biết, nhưng mà lại không biết là đã gặp được chuyện ngoài ý muốn gì.
Tôi một hơi vọt tới phòng Tân Nhã, đẩy cửa ra, trước tiên là nhìn thấy Tư Đồ tiên sinh, ông ta đang ngồi ở đầu giường, dường như đang xem xét cái gì đó, mà Tân Nhã lẳng lặng nằm ở trên giường, sắc mặt vàng nhạt, không hề có phản ứng.
Thấy tôi xông đi vào, trên mặt Tư Đồ tiên sinh lộ ra vẻ tươi cười thoải mái, nói.
- Cậu tỉnh rồi à, cảm giác như thế nào?
Tôi làm gì còn tâm trạng xem xét cảm giác của mình như thế nào nữa, vội vàng đi qua xem xét tình huống Tân Nhã một chút, nhíu mày nói.
- Tôi không quan trọng, Tư Đồ tiên sinh, rốt cuộc là cô ấy làm sao vậy?
Tư Đồ tiên sinh nói.
- Vừa rồi tôi đã xem qua, hiện tại hồn phách cô ấy ly tán, hơn nữa không ở một chỗ, phương pháp chiêu hồn bình thường cũng đã thử qua rồi nhưng hiệu quả không lớn, hơn nữa, tình huống của cô ấy có chút đặc thù, thông thường mà nói …
Tôi thật sự không có kiên nhẫn nghe ông ta nói nhiều như vậy, vội la lên.
- Ông cứ nói thẳng đi, rốt cuộc cô ấy gặp chuyện gì, có biện pháp gì có thể cứu cô ấy tỉnh lại hay không?
Tư Đồ tiên sinh do dự một chút rồi mời nói.
- Cái này, xin lỗi, thông qua một hồn phách còn sót lại của cô ấy, tôi chỉ thấy được một mảnh nhỏ ký ức trong đó mà thôi, không thể nào chắp vá với nhau được, tôi chỉ có thể nói, lúc ấy cô ta đã gặp phải chuyện gì đó thật sự giật mình, làm cho hồn phách đi lạc, nếu nếu muốn cứu cô ấy trinh lại thì cần phải tìm lại tất cả những hồn phách đi lạc của cô ấy
- Hồn phách đi lạc?
Tôi nhìn Tân Nhã đang nhắm chặt hai mắt, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc nàng đã gặp được cái dạng chuyện đáng sợ gì mới có thể để cho hồn phách kinh đi lạc chứ?
Mà hồn phách đi lạc, cũng không phải là một chuyện dễ làm, bởi vì nói một cách giống nhau thì mất hồn, thần hồn xuất khiếu, đều có thể thông qua chiêu hồn gọi trở về, nhưng là, hồn phách ly thể thì sẽ tản ra, loại chuyện này tôi còn không có nghe nói qua, cái này giống như là một người bị phanh thây, từng khối cơ thể được quăng khắp thế giới, như thế thì làm sao có thể tìm được?
Tôi lại nhìn nhìn Tư Đồ tiên sinh, nghĩ nghĩ nói.
- Đúng rồi, lần trước ông từng nói qua, có một người hẳn là muốn tới tìm ông, không biết là thế nào?
Sắc mặt ông ta lộ ra một tia nghi hoặc, nói.
- Vốn mấy ngày nay tôi đã kinh làm tốt chuẩn bị, hơn nữa, tôi đã tính ra, người nọ sớm đã tới nơi này rồi, nhưng mà kỳ quái chính là, đến nay người này vẫn cứ không xuất hiện.
- Như vậy không biết Tư Đồ tiên sinh có thể nói cho tôi, người nọ đến tột cùng là ai, mặt khác còn có một việc, mấy ngày hôm trước tôi chạy đến trong nhà Dương Hoành Tiên lão tiên sinh, ông ta nói với tôi về chuyện của Xương Chung Quỳ Luân Hồi Kính, tôi muốn hỏi một chút, lão nhân gia ngài đối chuyện này cảm thấy như thế nào?
Những lời nói này tôi đã nghẹn trong lòng từ lâu lắm rồi, thái độ Tư Đồ tiên sinh trước sau tương đối mơ hồ, tôi không biết, đến cùng trong lòng ông ta đang nghĩ đến cái gì, tuy rằng ông nội để cho tôi đi tìm ông ta, nhưng tự nhiên sau khi gặp mặt ông ta thì tôi lại trước sau cảm thấy người này có chút mây mù dày đặc.
Tư Đồ tiên sinh hơi hơi mỉm cười, nói.
- Kỳ thật trước khi cậu còn chưa chạy tới Dương gia, tôi cũng đã gặp qua rồi, có những lời nói cũng chỉ có thể mượn lời người khác nói ra, cậu cũng không cần rối rắm quá nhiều, có người Phúc Duyên Trai ở đó thì những người đó còn không dám quá mức làm càn, việc cấp bách hiện tại chính là chúng ta cần phải mau chóng đoàn kết tất cả lực lượng, trước tháng tám năm sau tìm được tất cả người trong Huyền giới còn sót lại, cuối cùng cùng nhau tới ngăn cản âm mưu Linh giới không cho họ thực hiện được.
- Tìm kiếm người trong Huyền giới? Ngăn cản âm mưu Linh giới?
Tôi kinh ngạc nói.
- Như vậy ngài có thể nói cho tôi biết âm mưu của Linh giới đến tột cùng là cái gì, cuộc chiến giữa hai giới Huyền, Linh đã kéo dài ngàn năm, chân chính khởi nguyên lại là cái gì? Bọn họ, rốt cuộc là vì cái gì?
Ông ta lại lắc đầu nói.
- Nguyên nhân chân chính thì quá mức xa xăm, đã khó có thể khảo chứng, kỳ thật băng dày ba thước, không chỉ vì một ngày lạnh, bất luận chuyện gì đều là nhiều mặt mâu thuẫn tích lũy cùng nhau, mới rốt cuộc bùng nổ, hiện tại tôi chỉ có thể nói cho cậu, mục đích duy nhất của bọn họ chính là muốn tranh đoạt một kiện đồ vật, nhưng cụ thể là cái gì, thì trước nay không ai gặp qua.
Ông ta nói những lời này cơ hồ giống với những gì Long bà bà nói, trong lòng tôi vừa động, nói.
- Hay là thứ này ở thành phố Bình Sơn?
Cái ý niệm này đã lởn vởn thật lâu trong đầu tôi, nếu không phải này thành phố Bình Sơn có cái gì đặc thù địa phương, kia vì cái gì thật nhiều người đều chạy về hướng nơi này? Hơn nữa đều là tập trung tại đây hai năm.
Tỷ như Nam Cung Phi Yến, Thiệu Bồi Nhất, Dương Thần, bọn họ cùng tôi đều là cùng một thời kỳ đi vào thành phố Bình Sơn, mà con tên Chỉ Chú Sư kia là một năm trước tới, Long lão đại là hai năm trước đã đến, thời gian Y Thắng đến đây không chênh lệch nhiều cùng bọn họ lắm, Tư Đồ tiên sinh đã ở chỗ này chờ mười năm, mà A Nam đã ẩn thân dưới vực sâu cổ mộ không biết bao nhiêu năm rồi, còn có Hướng Vũ cùng Lãnh Thanh Dương, Miêu Nô, Mặc Tiểu Bạch, Tân Nhã……
Còn có cái Phúc Duyên Trai thần bí kia, nhiều người như vậy mà cứ thi nhau chạy tới thành phố Bình Sơn, có chút người có lẽ là vô tình, nhưng càng nhiều người, tuyệt đối không có khả năng đều là ngẫu nhiên.
Rốt cuộc Tư Đồ tiên sinh cũng ngẩng đầu, nhìn chăm chú tôi, đột nhiên nở nụ cười, nói với tôi.
- Cuối cùng cậu cũng thông suốt, nhưng mà mới chỉ là đoán được một chút, cậu có biết phạm vi mấy trăm dặm xung quanh thành phố Bình Sơn này, ở quá khứ trong cuộc chiến giữa hai giới Huyền Linh, nơi đây đúng là chủ chiến trường hai bên giao chiến.
- A…
Tôi kinh hô một tiếng, thì ra thành phố Bình Sơn chính là chủ chiến trường của cuộc chiến giữa hai giới Huyền, Linh. Như vậy, xem ra tôi phỏng đoán hơn phân nửa có thể thành lập, kiện đồ vật mà hai bên đang tranh đoạt kia rất có thể đang ở nơi này.
- Chỉ có điều…
Tư Đồ tiên sinh còn nói thêm.
- Trăm ngàn tuổi tác nguyệt tang thương, biến hóa quá lớn, hiện tại thành phố Bình Sơn, chưa chắc chính là thành phố Bình Sơn trong quá khứ, cũng có thể là ở cái khác địa phương, nhưng tóm lại là ở gần thành phố Bình Sơn. Thực đáng tiếc, 120 năm trước, trong một lần chiến Huyền Linh, đúng là tôi đã chịu người nọ bức bách, đóng cửa Thiên Cơ Các, lựa chọn bế quan. Hơn nữa tôi cũng luôn luôn không tham dự tranh đấu giữa hai bên, cho nên nội tình trong đó, tôi lại không hiểu biết gì nhiều.
- Như thế thì chuyện 180 năm trước ra sao?
Tôi truy vấn, Tư Đồ tiên sinh lại cười, lắc đầu nói.
- Đứa nhỏ ngốc, 180 năm trước, tôi còn là một đứa nhóc vừa mới sinh ra, cho nên càng không biết.
- A, ra là như thế này…
Đến bây giờ tôi mới biết được số tuổi của Tư Đồ tiên sinh, thì ra 180 năm trước ông ta mới được sinh ra, cái này thật là thật là đáng sợ, ông ta sống được hơn 180 năm, nhưng mà lúc này nhìn ông ta nhiều lắm chỉ khoảng 67 tuổi mà thôi.
Tư Đồ tiên sinh nói.
- Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, như vậy đi, kế tiếp, chúng ta phải lập tức tra được hiện trạng của Luân Hồi Kính, nhưng cậu cũng đừng nóng vội, bảo bối kia có Xà tộc bảo vệ, cũng không phải dễ dàng bị cướp đoạt, chuyện này còn muốn cho vị truyền nhân Tát Mãn kia ra mặt, những cái Xà tộc đó tâm cao khí ngạo, tính tình bất thường, chỉ sợ trừ bỏ mặt mũi của Hoàng Tộc Tát Mãn, người khác đi đều không thể được.
Tôi gật gật đầu.
- Cái này dễ làm, nói thật, đến bây giờ tôi cũng không phải là không bỏ ra được thời gian, cùng bọn họ thương lượng chuyện này, không riêng Thiệu Bồi Nhất muốn đi, còn có Nam Cung Phi Yến cũng phải đi, chị ấy cũng đại biểu thế lực không nhỏ ở chỗ này, khả năng sẽ dễ dàng nói chuyện một ít.
Tư Đồ tiên sinh lại nói.
- Còn có, cậu cũng phải đi.
Ông ta nói rồi dùng ánh mắt tha thiết nhìn chăm chú vào tôi nói.
- Tuy rằng gia tộc cấm kỵ sư đã điêu tàn, nhưng uy vọng vẫn còn đó, ai cũng không dám khinh thường.
Lời còn chưa dứt, phía sau bỗng nhiên có người nói.
- Đúng vậy, người tu đạo trên khắp thiên hạ này có ai không biết cấm kỵ sư đâu, phải biết rằng, đối với Thiên Đạo mà nói, thiên hạ đều là cấm kỵ giả, cấm kỵ sư là người phát ngôn Thiên Đạo, có em ra mặt ai dám không cho mặt mũi?
Tôi quay đầu lại xem, đúng là đám người Nam Cung Phi Yến đi đến, tôi thở dài, cười khổ nói.
- Người phát ngôn Thiên Đạo, chỉ sợ đó là đã từng, hiện tại thì ai biết được.
Tôi lại cúi đầu nhìn Tân Nhã, chậm rãi nói.
- Chắc chắn là tôi sẽ đi, nhưng trước tiên tôi muốn làm một chuyện, đó là tìm về hồn phách thất lạc của Tân Nhã, nhưng khổ sở cùng tra tấn mà cô ấy phải gánh chịu đều là vì tôi, tôi không thể mặc kệ cô ấy không quan tâm.
Thiệu Bồi Nhất chau mày nói.
- Chỉ là cậu muốn đi đâu tìm? Tôi từng giúp nàng chiêu hồn nhưng mà hoàn toàn không có hiệu quả.
Tôi đứng dậy, trong đầu đã hiện ra một người, vì thế giống như định liệu trước mà mỉm cười nói với cậu ta.
- Nếu chiêu hồn đã vô dụng, như vậy, liền thử nhặt hồn xem thế nào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo